Ngay trước khi J Balvin xuất hiện trên sân khấu tại Climate Pledge Arena ở Seattle, bầu không khí đã nóng lên nhờ DJ Denver. Khán giả đã cùng nhau hát vang những bản reggaeton kinh điển như “Dile” của Don Omar hay “Gasolina” của Daddy Yankee, cho thấy vị thế của Balvin trong giới reggaeton đã vững chắc như thế nào.
Ở tuổi 40, Balvin, tên thật là José Álvaro Osorio Balvín, đã có một sự nghiệp kéo dài. Từ năm 2013 đến nay, anh đã phát hành 6 album solo và một album chung với người bạn thân Bad Bunny. Chặng đường âm nhạc kéo dài một thập kỷ của anh được đánh dấu bằng vô số giải thưởng, bao gồm 6 giải Latin Grammy, đưa anh trở thành người tiên phong cho dòng nhạc reggaeton/Latin trap và cả nền âm nhạc Latin nói chung.
Buổi biểu diễn kéo dài hai giờ là minh chứng cho sức ảnh hưởng của anh: một lời tri ân cho cuộc đời làm nhạc mà Balvin bắt đầu từ hai thập kỷ trước. Giống như nhiều nghệ sĩ trẻ, Balvin thường mơ mộng về sự nghiệp ca hát khi còn trong chiếc xe đầu tiên của mình, một chiếc Volkswagen Golf mà anh gọi là “Rayo” (Tia chớp) – cũng là tên album năm 2024 của anh. Dù không phải chiếc xe gốc, một mẫu xe tương tự đã xuất hiện trên sân khấu dạng sàn diễn, đưa ngôi sao Colombia ra chào khán giả.
Khi đèn sân khấu tắt, đám đông biết đã đến lúc. Tiếng động cơ gầm rú vang vọng, và một chiếc VW Golf mạ crôm tiến lên sân khấu. Hai màn hình lớn hai bên mô phỏng cảnh chiếc xe lao qua không gian và thời gian. Cửa cánh bướm của chiếc xe mở ra, và “hoàng tử reggaeton” bước ra giữa tiếng reo hò vang dội.
Balvin mở màn với hit đình đám “Doblexxó,” tiếp theo là những ca khúc được yêu thích như “Reggaeton” và “Amarillo.” Sáu vũ công của anh, trong những chiếc áo khoác da độn vai gợi nhớ thời xưa, tạo nên bầu không khí sôi động trên sân khấu.
Sau màn mở đầu, tiếng còi vang lên báo hiệu một khoảnh khắc tạm lắng. Balvin dừng lại, nhìn ngắm người hâm mộ. Anh mỉm cười, tận hưởng sự im lặng của nhà thi đấu trước khi đặt tay lên tim, nhận lại tràng pháo tay và tình cảm nồng nhiệt từ khán giả.
Buổi diễn tiếp tục với các ca khúc đưa khán giả đi qua một bản hòa âm từ toàn bộ sự nghiệp của anh, bao gồm “Blanco,” “6 A.M.” và “Safari.” Màn hình chiếu những đồ họa chia set diễn, củng cố chủ đề du hành thời gian của Balvin, có lúc chiếu những bức ảnh anh từ thời niên thiếu cho đến khi thành danh.
Giữa các bài hát, ngôi sao reggaeton dành vài phút giao lưu với khán giả, kêu gọi những người gốc Latinh lên tiếng và cũng gửi lời cảm ơn đến những người hâm mộ không nói tiếng Tây Ban Nha.
“Cảm ơn vì đã ủng hộ nền văn hóa,” Balvin nói.
Phần cuối chương trình có một đạo cụ bí ẩn được đẩy lên sân khấu. Dần dần, nó hiện hình thành một quả địa cầu có hình đầu của Balvin. Khi khán giả còn đang bất ngờ, không ai nhận ra Balvin đã bất ngờ xuất hiện trên một sân khấu nhỏ ở phía đối diện nhà thi đấu, nơi hai bàn tay đang chắp lại trong tư thế cầu nguyện cũng từ từ hình thành.
Phần này mang âm hưởng thân mật hơn, bắt đầu với ca khúc hợp tác hit của Balvin và Bad Bunny, “La Cancion.” Khi hai bàn tay cầu nguyện mở ra, Balvin dừng lại để chia sẻ với người hâm mộ. Anh bày tỏ sự ủng hộ với những ai đang gặp khó khăn, trải qua thời điểm tồi tệ, đối mặt với trầm cảm, lo âu và mất mát, nói rằng bản thân anh cũng từng trải qua những thử thách tương tự.
Anh cũng dành một chút thời gian để nói về tình hình chính trị tại Mỹ và gửi lời trấn an tới những người nhập cư, bao gồm cả những người không có giấy tờ hợp pháp, trước khi ném những bó hoa về phía đám đông.
Năng lượng lại được đẩy lên cao nhờ sự tương tác của khán giả. Mượn điện thoại của một người, Balvin đặt hẹn giờ 3 phút và một máy đo decibel xuất hiện trên sân khấu chính, khuyến khích khán giả hét thật to. Tiếc là Seattle đã không vượt qua kỷ lục 111 decibel của điểm dừng chân trước đó tại Golden 1 Center arena ở Sacramento.
Đêm nhạc kết thúc với “Mi Gente,” nhưng tiếng hô vang “otra, otra, otra” (một bài nữa) quen thuộc tại các buổi diễn Latin đã yêu cầu encore. Balvin quay lại một lần cuối và trình diễn “RITMO” cùng “Que Calor,” khép lại một buổi hòa nhạc vừa hoài niệm về chặng đường đã qua, vừa tôn vinh tương lai của anh.
(Theo Seattle Times)